Bài viết về thầy cô nhân ngày 20/11
     Nếu tính từ ngày tôi hoàn thành chương trình tiểu học thì khoảng thời gian 15 năm qua là quá đủ cho tôi hoài niệm. Về lại trường Tiểu học Phước Lý lòng tôi nao nao, bâng khuâng xen một chút gì như nuối tiếc. Trường xưa đã khác nhưng kỉ niệm cũ vẫn nguyên vẹn trong tôi.

     Lứa học sinh chúng tôi năm ấy giờ đây đã có những ngã rẽ khác nhau. Mỗi đứa một lựa chọn. Riêng tôi thấy mình rất có duyên với mái trường này. Sau những năm tháng miệt mài học học tập, cuối cùng tôi lại được trở về công tác ngay chính trên ngôi trường mà tôi từng học qua –mang tên Trường Tiểu học Phước Lý.
     Dưới mái trường này, sự miệt mài của các thầy cô đã bồi dưỡng nên bao thế hệ học trò trưởng thành. Mỗi thầy cô đều để lại cho tôi những dấu ấn, những cảm xúc không thể phai nhạt.  Tôi còn nhớ như in cô giáo dạy lớp 2 của tôi, cô Nguyễn Thị Thắng. Cô Thắng là người hiền lành, thật thà và luôn chỉnh chu trong mọi công việc. Ngày nào cô cũng đi bộ đến trường. Hễ trống đánh vào học là cô đã lên lớp ngay không bao giờ trễ. Cô thương yêu, chăm lo cho học sinh như con của mình. Nhắc đến cô, hình ảnh hiện ngay trong tri nhớ tôi là một người cô hiền hậu, mái tóc được cắt ngắn ngang vai, một chiếc cặp đã rách nhiều chỗ và đặc biệt là chiếc áo quen thuộc đến nỗi mà mãi tôi vẫn luôn tự hỏi: Tại sao ngày nào cô cũng mặc chiếc áo ấy nhỉ? Chiếc áo ấy cũng giống như cuộc đời của cô vậy. Đó là một chiếc áo dài màu xanh da trời nhạt, cổ áo đã bị xỉn màu. Cô vẫn vậy, chẳng bao giờ  phàn nàn một điều gì.
     Một bước ngoặt đã làm thay đổi nhận thức trong tôi, tôi vốn là người không yêu cái nghề “gõ đầu trẻ”, thật sự không hứng thú gì với nghề giáo. Ấy vậy mà giờ đây tôi đã là một giáo viên tiểu học. Cô Thắng đã nhen nhóm cho tôi tình yêu nghề giáo. Chính cô đã mở ra cho tôi những ước mơ qua từng trang viết, con chữ, giúp cho tôi hiểu nhiều hơn trách nhiệm của việc trồng người.
     Mười lăm năm tôi quay trở lại và bước tiếp những bước đi của cô ngày xưa. Trường Tiểu học Phước Lý vẫn ở đây nhưng cảnh vật đã thay đổi. Các dãy phòng học khang trang hơn trước nhiều. Sân trường không còn gồ ghề như xưa, thay vào ấy là hàng cây xanh mướt. Bên đàn em thơ tôi lại nhớ về cô nhiều hơn. Tôi ngước mắt nhìn toàn cảnh ngôi trường, hình như vẫn còn đâu đây lưu lại bóng dáng của cô.
      Hôm nay, tôi ngồi viết lại những kỉ niệm khó quên này khi cô đã yên nghỉ. Tôi chợt nghĩ rằng nếu ngày ấy tôi không được học cô thì chắc gì hôm nay tôi đã có thể viết được thế này. Nếu không có cô chắc gì tôi đã được quay trở lại ngôi trường dấu yêu để rồi vỡ òa cảm xúc.
         Cô tôi không còn nữa, nhưng hình ảnh vẫn luôn còn mãi trong trái tim tôi - cô giáo giản dị, ấm áp.
 
 
Tác giả: Đặng Thị Tuyết Nhung
2018 © Trường Tiểu học Phước Lý
Địa chỉ: Cần Giuộc - Long An
Thiết kế bởi VNPT Long An